Giai điêu cảm xúc – Sau mùa tri ân

Giai điêu cảm xúc – Sau mùa tri ân

 

 

                                                Kính tăng thầy, cô trường Nguyễn Văn Huyên

                                                        Hoc sinh Phùng Tú Anh – Lớp 12A2

 

 

Em đã từng được nghe một bài hát có giai điệu thật du dương, tha thiết và giàu hình ảnh đến vậy, một câu chuyện kể “Vẫn nhớ đến khi trời mưa, vẫn chiếc áo vá sờn đôi vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ”. Ngỡ như tất cả ký ức, kỉ niệm lại ùa về, lại thấy nhớ về những người thầy, những cô giáo của mình. Em nhớ lại những lời mẹ ru ngày nào “Sang sông phải bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy Thầy”. Ôi câu ca dao mẹ ru năm nào, hôm nay em được bày tỏ tấm lòng biết ơn đến thầy cô thân thương.  Bốn năm gắn bó với mái trường thân yêu này cảm xúc trong em lẫn lộn, vui có, buồn cũng có và rất nhiều kỷ niệm với mái trường Nguyễn Văn Huyên yêu dấu. Các thầy cô đã dìu dắt em từ khi em mới là cô nhóc còn bướng bỉnh, ương bướng, chưa ngoan và còn chưa nghe lời. Vây mà thầy cô vẫn vì chúng em mà tận tụy, vì chúng em mà hy sinh, vì chúng em mà thức khuya làm giáo án để có những bài học thật hay, gửi gắm vào đó là tình yêu, là những bài học giúp chúng em hiểu hơn về đối nhân xử thế, gia đình, cuộc sống, giúp chúng em có những cái nhìn thật là mới lạ! Vì chúng em, các thầy cô tóc đã hai màu ngày đêm trăn trở, lo lắng cho chúng em để được bay cao, bay xa, được sải cánh thật rộng đến với ước mơ, giúp ích và đóng góp cho đời. Em có được như ngày hôm nay là nhờ công ơn to lớn của các thầy các cô dìu dắt. Tình cảm công lao to lớn ấy em luôn khắc ghi trong lòng !

 

Cũng chỉ vẻn vẹn vài tháng nữa là chúng em xa cách nơi đây, không biết bao giờ mới có cơ hội để viết nên những dòng cảm xúc này gửi gắm cho thầy, cho cô:

                            

“Dẫu đếm hết sao trời đêm nay

                             Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi

                             Nhưng ngàn năm làm sao

                             Em đếm hết công ơn người thầy”

 

Ngay giây phút này đây, em không biết nói gì hơn là hai từ “Cảm ơn thầy cô”, cảm ơn vì đã được làm học trò của thầy cô trường Nguyễn Văn Huyên. Em chỉ mong rằng sau này vào đại học ở một mái trường khác, em được gặp những người thầy, người cô tận tụy, tận tâm dạy dỗ em như thầy cô đã dạy.

Chia sẻ